Vào năm 1967, tôi đang học năm thứ năm ở trường trung học Batu Pahat, Jonor, Malaysia; đây là năm mà tôi cho là “trọng đại” vì năm đó, tôi là nam sinh lớp 5 đầu tiên bị thầy giáo tát trước mặt cả lớp! Khi ấy tôi 17 tuổi. Trải qua nhưng sai lầm ,những trở ngại và những thất bại ,ta biết làm thế nào cho đúng và cuối cùng cũng đạt được mục đích của mình . Vì vậy, điều bắt buộc phải biết là nên mong đợi điều gì và cần phải chuẩn bị gì khi thất bại.
Năm 1967, ông trở thành Thượng nghị sĩ trẻ nhất ở Philippines ở tuổi 34. Tại sao tôi lại vẽ ra một viễn cảnh ảm đạm như thế? Sự thật là những điều trên đã sảy ra một cách tự nhiên trong xã hội như thể đó là phần thưởng cho người chiên thắng và là hình phạt cho kẻ thua cuộc. Thời gian thực hiện công việc được ghi sau họ tên và vì thế, tuổi được xác định vào lúc cá nhân ấy đang ở đỉnh cao của mình.
Muốn bán được hoa anh phải hát ch họ nghe, đôi lúc bị lạc giọng. Cac chính phủ trên thế giới đang cùng làm một việc , đang cạnh tranh với các nước trên thế giới xem ai đạt được đến tính trạng phát triển trước tiên. “Không, không, tôi không nghĩ thế, nhà biên đạo nói, nếu cô có đủ năng lực thì cô sẽ chẳng thèm để ý đến những lời mà tôi nói đâu!”.
Cuộc đời chúng ta cũng thế. “Bậc thang không bao giờ dành để nghỉ ngơi mà là để giữ cho bước chân của một người đủ dài để anh ta có thể đạt đến nới khác cao hơn. Bà phải van nài bác sĩ cho bà đem xác con bà về hỏa thiêu vì bà không còn đủ tiền để thuốc thang.
Vì thế, ở tuổi 16, Coring tìm được một chân bán hàng ở chi nhánh Escolta của hiệu sách Goodwill, hiệu sách được xây dựng bởi anh và chị dâu bà. Đừng bao giờ bắt nạt vợ/chồng mình. Sau khi nghe hết mọi lời buộc tội, vị tu sĩ chỉ thốt lên : “thế à?” và lại tiếp tục trầm tư trong túp lều của mình.
“dù sao dám đương đầu với những việc phi thường, giành được chiến thắng huy hoàng hay đã gặp không ít thất bại còn tốt hơn là đứng vòa hàng ngũ những kẻ phẫn chí không biết đến cả niềm vui hay nỗi khổ vì họ sống trong buổi hoàng hôn u ám không biết đến cả chiến thắng hay thất bại. Cho đến khi qua đời, ông vẫn không biết đọc, biết viết, nhưng ông đã tạo công ăn việc làm cho hàng ngàn người. Honda thậm chí không thể sử dụng ô tô của mình để kiếm ăn cho gia đình.
Có bao giờ bạn tự hỏi làm thế nào mà người Nhật có thể đứng lên từ cảnh đổ nát của chiến tranh thế giời thứ 2 để trở thành cường quốc kinh tế hùng mạnh như ngày nay?Tôi vẫn còn nhớ,thời tôi còn trẻ,nhiều người rất nghi ngờ các sản phẩm của Nhật. Tôi không biết cái gì về cái gọi là hướng nghiệp. Ông được công nhận là người mở cửa Trung Quốc.
Tôi đã có thể nhìn thẳng vào sự thất bại! Tôi đã dám thất bại! Nếu bạn vẫn tiếp tục cố gắng sau một tá thất bại, hạt giống thiên thần sẽ nảy nở trong bạn. Nhưng hình như mục đích hiện nay chỉ xin được việc làm , tìm được một việc làm-VIỆC LÀM! VIỆC LÀM! VIỆC LÀM!Bất kê đó là loại công việc gì.
Không phải tôi không đủ can đảm để học nữa nhưng làm sao tôi có thể gặp lại những người bạn mà trước đây tôi đã thề với họ là sẽ không bao giờ trở lại trường nữa. Trong giai đoạn đầu,Henry Ford tìm được một chân học nghề thợ máy trong một của hàng cơ khí ,buổi tối ông làm việc cùng một người thợ lau chùi đông hồ . “Nhiều người ra ngoài là bị đẩy nhiều hơn là vì bị kiệt sức”.
Nhưng không ,ông luôn tự tin và quyết đoán . Tương lai của hai người bạn đồng đội với tôi đã bị vết nhơ. CHỦ TỊCH NGN HÀNG MICHIFAN KHUYÊN LUẬT SƯ CỦA HENRY FORD KHÔNG NÊN ĐẦU TƯ VÀO CÔNG TY Ô TÔ FORD