Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được. Nó muốn khám phá tôi. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.
Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công.
Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm.
Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay. Không biết thì khó trách. Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.
Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết
Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm.
Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Trú ngụ trong ấy là đàn cò.
- Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị.
Rồi, tôi phải tập chứ. Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau.
Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.