Và như thế, em hiện hữu. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm. Trong ba ngày đó, vợ ông sẽ được phục vụ như bà hoàng.
Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Và vì thế, nó mạnh hơn. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc.
Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra.
Tôi muốn đâm vào đâu đó. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Mà phần lớn vì bạn mất tự do.
À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài.
Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc. Đến lượt máy treo ngược người.
Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực.
Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện.
Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà. Phải tập trung vào học. Đời sống họ không cần những sự kinh động.
Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Cứ ngỡ mình yêu mình. Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì.