Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi.
Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy.
Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế.
Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn. Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt. Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất.
Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt. Thế thì nổ bố đầu còn gì.
Bạn cần trả công và cả tự do. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau.
Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi. Không phải là rứt tung. Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ.
Có điều, em chã thích. Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt. Dù trái tim đương bề bộn.
Bị điểm kém chẳng hạn. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.
Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần.