- Ừ, mọi người bị tròng vào cổ những khoen đồng rất to và dưới chân bị xích lại với nhau bằng một sợi dây xích dài nặng trịch. Câu chuyện của con là bằng chứng rõ ràng nhất cho vấn đề đó. Họ đều là những người khôn ngoan và luôn biết cách sử dụng vàng sao cho có lợi nhất.
Bà không ngờ đứa con trai của mình đã phải chịu nhiều khổ cực, vất vả như thế. - Tại sao bà lại lo lắng đến những chuyện điên rồ của ông ấy chứ. Một người giàu có như Arkad chắc chắn phải biết cách tạo lập nguồn thu nhập dồi dào cho chính mình.
– Ông bối rối nói với ông Arad. - Thật sự lúc này tôi rất túng bấn, nên chưa thể trả nợ cho ông được. Tôi vừa mới cưới vợ.
- Đúng là một câu chuyện rất thú vị. - Nếu anh tin tưởng ở tôi, tôi sẽ mời anh tham gia vào một kế hoạch sử dụng vàng rất hiệu quả. Arkad vừa dứt lời, một vị thương gia khá cao tuổi đứng lên xin nói:
Hãy nhìn vào những người già và đừng quên rằng đến một ngày nào đó, bạn cũng sẽ già yếu như họ. - Ý chí mạnh mẽ! – Arkad đáp lại với một nụ cười nhẹ nhàng. Đây là bài học tiếp theo, nhằm đảm bảo nguồn thu nhập lâu dài khi thời gian và sức lực không cho phép bạn tiếp tục làm việc.
Tôi đã cho người đi tìm cậu khắp nơi. Theo tôi hiểu thì những ham muốn của con người là rất vô tận, và chúng ta chỉ có thể đáp ứng được một số ham muốn cho bản thân mình mà thôi. Đôi mắt của Tarkad bỗng nhiên đỏ hoe.
- Vậy ông nội của cháu không hề cho cháu biết, ông đã từng là một nô lệ sao? Bansir mỉm cười nói với bạn: – Sau khi hoàn thành công việc cho ông, chúng tôi sẽ vận dụng những lời chỉ dẫn khôn ngoan của ông để làm giàu cho bản thân.
Đêm ấy ông không ngủ được. Anh đã nhắc cho tôi nhớ là tình cảnh của chúng ta vẫn còn tốt đẹp hơn họ rất nhiều. Phải là nước mát đấy, vì trời đang nóng mà.
Một ngày nọ, cũng trong một lần đi bán bánh ở bên ngoài thành, ông rất ngạc nhiên khi thấy rất đông người đang đổ dồn về một khu đất trống, như chờ đợi một điều gì sắp diễn ra ở đó. – Giúp đỡ những người đang gặp khó khăn, hoạn nạn hay đang khởi đầu sự nghiệp là điều cần thiết. Bởi vì, một mặt nào đó, chính ông đã góp phần khích lệ, động viên Arad Gula, cũng như ông ấy đã nhiều lần động viên, khích lệ ông.
Thân xác rã rời và kiệt quệ, đôi môi nứt nẻ và rướm máu, lưỡi khô khốc và sưng phồng, dạ dày trống rỗng… đối với tôi không còn quan trọng nữa. Rồi cháu hãy hình dung ra từng đoàn người bước xuống những hố đất sâu, xúc đầy một giỏ đất rồi vác lên vai, trèo lên thành hố trơn trượt để đến đắp vào bờ kênh. Nhưng lần này, những gì chờ ông phía trước – may mắn hay rủi ro, bất trắc – ông hoàn toàn không thể đoán được.