Lẽ cố nhiên, trong lúc nói chuyện, tôi hỏi ông làm cách nào cho khỏi buồn bực. Ông nghe tiếng kêu, chạy lại, thì đã không cứu được nữa vì bị bỏng quá nặng. Sau đó họ đốt những kho bông và thuốc lá ở Richmond, lại đốt cả kho binh khí, rồi trốn khỏi châu thành, trong khi những ngọn lửa giữa đêm bốc ngụt trời.
Tên coi ngục đi kèm tội nhân thì hồi hộp, lo lắng. Nhưng không ai chịu nuôi tôi và em tôi hết. Bác sĩ này thì cho ông thuốc ngủ, bác sĩ kia thì khuyên du lịch.
Lần ấy là lần thứ nhất trong đời, tôi đã có thể suy nghĩ sáng suốt và hợp lý được. Buổi tối, bạn lại tự xét, tự hỏi câu này: "Ta mệt tới mức nào? Ta mệt, không phải là tại công việc tinh thần mà do cách làm việc của ta". Chắc bạn tự nhủ: "Anh chàng Carrnegie này muốn truyền bá đạo Cơ Đốc Khoa học đây".
Nhưng phần đông chúng ta không làm vậy. 000 thùng lúa, khiến giá lúa phải tăng lên. Tôi đã đi bộ hàng ngàn cây số để tiết kiệm mỗi lần một vài xu tiền xe, giầy thì lủng đế mà quần thì vá đũng.
Nếu hết thảy những người làm ăn học được bài ấy thì con số người chết vì bệnh huyết áp đang quá tăng, chỉ hôm trước hôm sau sẽ giảm liền. Chỉ có 7 % nhận lời trong những lần mới thứ ba, thứ tư, thứ năm. Chúng ta đều lo đến chuyện riêng của chúng ta, có thì giờ đâu để phí vào chuyện gia đình Tolstoi.
Thực tôi không còn thì giờ mà cũng không còn sức để lo lắng nữa". Tôi không sao tả nổi nổi khổ của tôi lúc ấy. Trên thế giới không có ai giống ta hết.
Montagne, tác giả cuốn: "Bệnh đau bao tử do thần kinh" cũng nói đại khái như vậy. Tôi đã thấy Lowell Thomas có thái độ ấy. Trái tim của bạn cũng thông minh, chẳng kém gì quân lực Hoa Kỳ.
Nhưng cái mặt của chị thực là một tai nạn cho người vác nó. Tôi nghĩ rằng một ngày kia loài người sẽ bị tiêu diệt, cũng như những quái vật ấy. Nhưng sau một chuỗi rủi ro không sao tả được, điều bất ngờ này liền xảy ra: Ông trở về Luân Đôn, hoàn toàn phá sản.
Mày không thể là người nào khác được". Dù tốt hay xấu, ta cũng phải trồng trọt trong khu vườn nhỏ của ta. ngày và đêm trên đầu y.
Câu ấy tôi mượn của Emerson trong đoạn cuối thiên tuỳ bút "Tự tín" của ông: Khi ta thắng trên đường chính trị, khi lợi tức của ta tăng lên, khi ta hết bịnh, mạnh trở lại, hay có bạn đi xa trở về, hoặc gặp một hoàn cảnh thuận tiện nào, những lúc đó ta thấy tinh thần phấn khởi và ta nghĩ rằng ngày vui sắp tới. À mà biết đâu được? Bác sĩ Alexis Carrel muốn nói cả tới bạn đó không chừng! Cô tự nhẩm như vậy: "Nếu không ngủ được thì cũng cóc cần, ta có thức tới sáng cũng chẳng làm sao!" Rồi nhắm mắt lại nói "Cứ nằm thế này mà chẳng lo nghĩ gì cả, thì cũng khỏe rồi".