Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ.
Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Là thích cái gì thì làm cái đấy.
Êm dịu và hoang vắng. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho.
Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng. Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Tóm lại là không được bi quan.
Bạn không thích sự không nhất quán này. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy.
Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn.
Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Nhưng mà tôi bỏ học.
Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi.
Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại. Nó như bộ mặt cái giấc mơ. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.
Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. - Tôi biết bình sinh ngài khinh tiền bạc nhưng tôi cũng biết lúc này vợ ngài cũng đang ở trong tình trạng nguy kịch như ông cụ nhà tôi-Người đàn ông dừng lại, đợi một phản ứng ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi của nhà văn.