Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình.
Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm.
Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Mọi người còn lo cho bác nữa. Tôi cười khùng khục trong họng.
Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt.
Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn. Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang.
Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Cái cuối có phần họ nói đúng.
Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Chỉ biết mình mãi mãi lăn.
Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác. Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Bảo keo xịt tóc miễn phí.
Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con…
Đừng sa sầm mặt như thế. Gió se sẽ mang vị mặn. Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi.