Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.Đừng nhầm bạn với tôi.Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình.Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người.Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa.Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng.Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra.Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình.
