Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ.Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe.Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm.Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn.Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ.Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để.Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt.Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú.
