Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện.
Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh.
Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn. Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay.
Rồi hắn biến đi đâu đó. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại.
Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Cháu mà làm được thì cháu giỏi.
Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò.
Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản. Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật.
Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.
Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác. Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận.
Là thích cái gì thì làm cái đấy. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người.