Càng xa em ta càng thấy yêu em.Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả.Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.Tôi cũng không phản đối đâu.Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác.Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình.Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần.Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào?Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói.
