Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn.
Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Hai khoang thiện, ác. Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện.
Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này. Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi.
Nhiều điểm rất giống tôi. Phải tập trung vào học. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.
Chúng lã chã nhảy dù xuống sách. Quá nhiều lí do để sống. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi.
Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này. Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa.
Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Cái ghế đá này cũng buồn lây. Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị.
Chẳng biết còn mấy dịp thế này. Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ.
Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm. Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài.
Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về.