Tôi nhấn mạnh bao nhiêu vào điều đó cũng không phải là thừa.Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin.Nhiệm vụ đó cũng đã khó khăn đấy chứ! Ít người làm tròn được.Lẽ ấy tự nhiên, tầm thường nhất, từ đời nào tới giờ ai cũng biết nhưng chứa một chân lý sâu xa mà phần đông chúng ta suốt đời không nhận chân được.Có thể nói rằng cảm giác luôn luôn ngóng trông, mong mỏi đó, hễ sống thì phải có, không thể tách nó ra khỏi đời sống được.Và khi đọc xong bạn thành thật tự hỏi còn ghét thơ nữa không? Tôi đã biết nhiều người đọc xong rồi, tự nhận rằng từ trước oán thơ là hoàn toàn nhầm lẫn.Nhưng dù giàu đến bậc nào, bạn cũng không thể mua lấy được một phút.Thành thử chúng tôi không thể .Ý muốn đó có nhiều tên.Cuốn "Lịch sử suy vong của đế chế La Mã" (tác giả Edward Gibson thế kỷ 18) không so sánh được với cuốn "Thiên đường đã mất" nhưng cũng là một cuốn tuyệt hay, và cuốn "Những quy tắc thứ nhất" của Herbert Spencer không thuộc loại thơ mà cũng là một sản phẩm cao cả của nhân loại.