Pinkyxx

3 cô con gái riêng của má kế và cậu thanh niên số hưởng

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tôi đương lo lắng việc của tôi đây. Mà bị đuổi lại càng không thú chút nào hết. - Tôi bảo họ rằng không ai biết rõ xe hơi của họ bằng họ.

    Vì biết rằng Ngài rất bận việc, nên chúng tôi xin Ngài cho biết giờ nào Ngài có thể gia ân giúp chúng tôi để chúng tôi cho xe lại rước Ngài". - A, thầy tưởng! Thầy tưởng! Luật pháp không cần biết thầy tưởng ra sao hết. Trước khi rầy nó, xin bạn đọc bức thư sau này của văn sĩ Livingstone Larnod.

    Như vậy bạn đỡ tốn thì giờ và đỡ cả bực tức. Và nếu vợ sung sướng thì đáp lại, chồng cũng đáp lại được vợ làm sung sướng". Dyke, một nhà chuyên môn có danh nhất về nghề bán hàng ở Mỹ.

    Tổng thống Roosevelt còn làm như vậy, còn phần đông chúng ta, ra sao? Chúng ta khi được giới thiệu với một người lạ nói chuyện với họ một lát, rồi khi từ biệt không nhớ tên người ta để mà chào nữa. Ông Cobb trả lời: "Thưa ông, có lẽ tôi chỉ là người gặp nhiều may mắn nhất mà thôi". Đứa nhỏ lại còn có tật đái dầm.

    Nhưng bà ấy có thêm rằng, chị không siêng năng, nhà không bao giờ lau chùi kỹ. Chúng ta chỉ dùng một phần nhỏ những khả năng vật chất và tinh thần của chúng ta. Ông Seltz nói: "Các người giúp việc tôi đều ký kết với tôi một tờ hợp đồng tinh thần và tôi giữ lời của tôi thì họ cũng quyết giữ lời của họ.

    Vậy, xin bạn thường mở những trang này ra. Ông có muốn biết tài sơn ghế của tôi không? - Trưa nay ông lại dùng cơm với tôi, tôi chỉ cho ông coi. Nói chung thì loài người sống mà bỏ phí ít nhiều khả năng lắm.

    Con chơi bi, đầu gối quỳ lên cát, vớ rách hở cả thịt ra. Tôi là Dale Carnegie. Tôi được đưa vào một phòng.

    Bà ta la lên giọng đắc thắng: "Giá đó sao". Cậu thôi học từ hồi mười ba tuổi, phải làm công cho một công ty nọ. đều muốn được xứng đáng với lòng tin cậy của chủ tiệm.

    Trước hết đừng nói đến những vấn đề riêng của mình, tốn công vô ích. Một hôm, tôi gặp một người trước làm biện sự một hãng cho mướn nhà, tôi hỏi ông ta có thể cho tôi biết nhà tôi ở, tường xây bằng gạch đặc hay gạch rỗng. Tôi đã khuyên cả ngàn thương gia như vầy: "Các ông luôn trong một tuần lễ, lúc nào cũng mỉm cười, gặp ai cũng mỉm cười.

    Ông gợi tới một tình đáng kính và rất trong sạch, tình con yêu và kính mẹ. Von Bulow biết rằng đáng lẽ phải khen trước đã rồi mới chê, nhưng trễ quá rồi, chỉ còn mỗi một cách vớt vát là: đã lỡ chê trước thì phải khen sau vậy; và năng lực của lời khen thiệt mạnh, kết quả dị thường: Vì chính cha mẹ y và những người chung quanh y đã làm cho y trở nên như vậy.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap