Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào.
Tình yêu bao giờ cũng mới. Sức khỏe phải tự mình giữ. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người.
Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Và một số lí do khác… Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học.
Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác.
Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em.
Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết.
Mở tủ ra, thay quần áo. Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp.
- Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông. Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ.
Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn.
Bác gái nghe thấy bảo: Ấy. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận.