Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Mà việc này xảy ra như cơm bữa.
Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi).
- Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả. Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không.
Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Có người ngửa mặt trông trời.
Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Bây giờ đến tiết mục bể sục.
Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu.
Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội. Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi.
Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).
Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó.
Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà. Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi. Làm ơn nhanh nhanh cho.