Chẳng cần gì nữa cả.Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi.Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch.Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết.Chẳng có gì để thấy xót thương.Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó.Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện.Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn.Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi.Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế.