Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi.Rồi lại đây ngủ bên em.cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồnNhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu.Hồn nhiên đến đáng sợ.Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.Ông bảo: Em nói tiếp đi.Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.