Hay ngược lại, nếu bạn có những kinh nghiệm trong đời để chứng minh cho ý tưởng rằng nếu bạn thực sự quan tâm tới người khác và cư xử tốt với mọi người, thì bạn sẽ có niềm tin này: Con người vốn có tính tốt và sẳn sàng giúp đỡ bạn. Điều này nghe đơn giản, nhưng để thực hiện sự thay đổi đích thực và lâu bền, chúng ta cần có phương pháp. Họ đi vào con đường tuộc dốc.
Điều gì có thể tạo sự phấn khích nhất cho bạn? Nếu lúc hiện tại bạn đang căng thẳng, bạn hãy tập trung vào tương lai và vào việc hoàn thành hay giải quyết thành công nhiệm vụ trước mắt bạn. Và khi điều không thể tránh đó xảy đến, đừng tự trách mình, nhưng hãy cố học lấy điều gì đó.
Không ai thấy hai người này có vấn đề gì, vì họ không bao giờ cãi vã hay đánh nhau, nhưng không còn mối quan hệ gì cả. Niềm tin thứ hai chúng ta phải có nếu muốn sự thay đổi lâu dài là chúng ta phải chịu trách nhiệm về sự thay đổi của mình. Nếu bạn ăn hết 100 con gián thì sẽ được thưởng 1000 đô-la, liệu bạn có ăn không? tại sao có hay tại sao không?
Một phần của vấn đề là chúng ta đã quá quen sử dụng từ"quyết định" theo một nghĩa quá lỏng lẻo khiến nó gần như đồng nghĩa với một danh sách các điều ước. Kết quả là họ cảm thấy mất quyền kiểm soát. Chúng tôi gặp một ông già ngủ trên sàn một phòng tắm không có cửa, trên mình đắp những quần áo cũ ông nhặt được ở các thùng rác.
Tôi xin kể một ví dụ. Và phấn thưởng luôn luôn như miếng mồi nhử họ tiếp tục mãi. Những nguyên tắc loại này có thích hợp không? Khó lắm! Chúng sẽ là những nguyên tăc bất công đối với những ai muốn quan hệ với bạn.
Tôi còn nhớ rất rõ mình luôn mơ ước có khả năng giúp người khác thay đổi hầu như mọi sự trong đời họ. Điều gì làm cho một người xuất thân từ những hoàn cảnh tốt đẹp lại hành động một cách man rợ mà không hề hối hận, đang khi một người khác lại dám hi sinh tính mạng mình vì những người hoàn toàn xa lạ? Điều gì tạo nên một anh hùng, một tên đê tiện, một tội phạm, hay một con người cống hiến? Điều gì tạo khác biệt giữa các hành động của con người? Suốt đời tôi không ngừng đi tìm câu trả lời cho những câu hỏi này. Anh quyết định sẽ làm chủ đời mình bằng cách đề ra những chuẩn mực cao hơn cho mình, khai triển một chiến lược để đạt những chuẩn mực đó và tạo ra một hệ thống để đo lường những kết quả anh đạt được mỗi ngày.
Không người hướng dẫn, không bạn bè hay thầy dạy kinh nghiệm, không mục tiêu rỏ ràng. Tôi có thể ăn cái gì đó-cả ngày tôi đã nhịn đói-nhưng đã khuya quá rồi. Anh đã tập trung vào cách anh có thể thay đổi đời mình.
Tất cả chúng ta đều muốn trốn tránh những cảm xúc đau đớn. Anh đã dứt khoát quyết tâm biến đổi môi trường sao cho phẩm chất đời sống của mọi người có khuyết tật được cải thiện nhiều hơn. Bạn hãy làm đi và hưởng niềm vui của nó!
Hoặc họ thiếu sự linh động để nhận ra rằng trong khi mình đang theo đuổi những mục tiêu đã đề ra, thì có những mục tiêu khác tốt hơn, đáng theo đuổi hơn. Động cơ khiến tôi kiên trì đi theo suốt những tiến trình khác nhau này là cảm giác rằng tất cả những con người có trong tôi đều rất bất hạnh và cuộc đời tôi đã trở nên vô cùng hổn độn (nhân cách này không hề biết những nhân cách khác đang làm gì và chúng tôi thấy mình rơi vào đủ các tình huống và địa điểm khác nhau mà khi kết thúc tôi không còn nhớ lại được điều gì. Ông quay về nhà trường trong hai năm, ở đây ông phải hứng chịu những lời nhạo cười của các giảng viên và bạn học vì họ cho rằng những thiết kế của ông quá vô lý.
Suốt cuốn sách này bạn đã biết được rằng các niềm tin của chúng ta ảnh hưởng thế nào đối với các quyết định, hành động, định hướng cuộc đời và vì thế ảnh hưởng tới số phận của chúng ta. Thế là tôi nhất định tin rằng các nhận định của tôi thì chính xác hơn những lời giải thích của mẹ và ngày hôm đó tôi tin chắc rằng uống bia đối với tôi là dấu hiệu của sự trưởng thành. Nhưng khi tôi suy nghĩ về danh sách các đức tính của Ben Franklin, tôi tự hỏi, "Được rồi, mày đã lấy tình yêu làm một giá trị, nhưng ngay bây giờ mày có yêu thương không? Cống hiến là một giá trị lớn của mày, nhưng ngay lúc này máy có cống hiến không?" Và câu trả lời là không.