Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này).
Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn.
Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa. Nhưng thế tại sao ta không sướng? Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó.
Không phải học con phải về đây ngay chứ. Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.
Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Mà thản bởi vì lòng cần thản.
Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được.
Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào. Mọi thứ vẫn như thế. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ.
Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Và dễ sống hơn một chút.
Con mèo lại sán vào tôi. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…
Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo.