Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại.
Mình được khóc cho mình. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng.
Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại. Lúc đó bạn đang gập bàn. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng.
Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.
Ôi! Những tiếng còi xe. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự. Bị nghi ngờ cũng đáng.
Nhiều điểm rất giống tôi. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật.
Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ. Cái ghế đá này cũng buồn lây. Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn.
Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.
Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Không biết thì khó trách.
Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề.