Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Bởi cô ta làm giáo viên. Bây giờ là 12h26 đêm.
Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được.
Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được? Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai.
Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít. Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai.
Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. - Tôi rất mừng vì điều ấy. Một con lươn thì chính xác hơn.
Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn. Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được.
Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên.
Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm.
Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa.
Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức.