Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo.Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa.Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên.Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận.Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo.Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình.Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại.Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ.