Những nhà ảo thuật khác ở trên sân khấu ngó xuống trừng trừng, như có vẻ nói: "Tụi này toàn đồ mắt thịt. Người da đen làm bồi phòng cho ông, viết một cuốn sách nói về đời tư ông, trong đó có câu chuyện lý thú này: Một buổi tối, tôi được tiếp Maurice Chevalier, danh ca của thế giới.
"Tôi không đi lại hai lần con đường đời. Sau: khi tôi ngừng nói, hai người bán hàng kia bày lý lẽ của họ ra thì ông bênh tôi mà bẻ lý lẽ của họ. Chỉ có một câu ngắn mà thay đổi cả đời chị ta".
Zoroastre đã dạy quy tắc đó cho dân Ba Tư thờ thần lửa. Và "kẻ nào chỉ nghĩ tới mình thôi, nhất định là một kẻ thiếu giáo dục". Chẳng những sẽ có những kết quả bất ngờ mà như vậy lại còn vui hơn là kiếm cách tự bào chữa cho mình.
Hỡi sĩ tốt, mục đích của chúng ta là Địa Trung Hải". Tức thì mặt trời biến sau đám mây và gió bắt đầu thổi mạnh như bão. Nhà chế tạo lấy cuốn niên giám và tìm kiếm kỹ lưỡng, rồi nói với một giọng tự đắc rõ rệt: "Quả thật tên tôi hơi lạ.
Tôi thích cây sồi lắm. Zoroastre đã dạy quy tắc đó cho dân Ba Tư thờ thần lửa. Nhưng khi chúng ta lầm - mà sự đó thường có lắm, nếu ta thành thật với ta - thì chúng ta phải vui vẻ nhận lỗi liền.
Tôi thành công nhờ thái độ nhũn nhặn, thân mật, hiểu biết của tôi". Kẻ làm quấy oán trách đủ mọi người, mà chẳng bao giờ oán trách mình cả. Nếu ông muốn trút trách nhiệm cuộc chiến bại đó thì ông thiếu gì lý lẽ: như vài người đoàn trưởng đã bỏ ông.
Vậy, muốn gây thiện cảm, xin bạn để ý tới quy tắc thứ ba này: Bây giờ tôi gần như không tin một chút nào những điều mà 20 năm trước tôi tin, trừ bản cửu chương ra. Vậy bạn muốn người ta oán tới chết, thì hãy dùng những lời chỉ trích cay độc.
Nhưng ông không tiến được một bước nào hết. Nhờ khéo kích thích những người đó, tả lại những thành công của họ - một vấn đề mà bất cứ danh nhân hay thường nhân ai cũng ưa nói tới mà không chán - cho nên cậu bé xuất thân hèn hạ đó không bao lâu được giao thiệp với một số lớn danh nhân nước Mỹ và được nhiều vị tiếp đãi như khách quý. Mỗi năm một lần, tôi mướn một phòng khiêu vũ tại một khách sạn lớn ở Nữu Ước để diễn thuyết.
Cô nói: "Trời phú cho ông cái giác quan về tiết điệu; ông thiệt là người trời sinh ra để mà khiêu vũ". Chính lúc đó, văn sĩ Rupert Hugles nghe chàng ca, khen chàng: "Giọng anh tốt lắm. coi, ông này bằng lòng.
"Cách hay hơn hết để thắng một cuộc tranh biện là tránh hẳn nó đi". Mình vẫn thích giúp kẻ khác. Adamson đi thẳng lại những tấm ván, lấy tay sờ.