- Cháu đã tổ chức một buổi tiệc thịnh soạn và mời rất nhiều người tới dự. Sharru Nada không đáp mà điều khiển con lạc đà tiếp tục hướng đến thung lũng. Ông Sharru Nada bỗng chú ý đến ba ông lão đang cày ruộng bên vệ đường.
Nhưng nếu anh Araman trả lời: "Vâng! Tôi đã làm việc rất nhiều với các thương gia. Có phải thế cậu Tarkad? "Ngày ấy, tôi vẫn còn rất trẻ và đi làm thuê giống như các anh.
- Anh luôn luôn tốt bụng với những người bạn của anh, Bansir à. Nếu con biết dùng số vàng này một cách khôn ngoan, thì nó sẽ giúp con làm giàu nhanh chóng. Cậu hãy thắng yên cương cho hai con lạc đà khỏe nhất, chú ý buộc theo những túi da lớn đựng nước và những túi lương thực cho cẩn thận.
Quả thật, ông Nana-naid rất vui khi thấy ông có thiện chí học hỏi. Tôi nhận thấy sự hiện diện của cuộc sống, của con người. - Đối với mỗi người đến vay tiền, tôi đều yêu cầu họ để lại một vật dụng nào đó của họ để làm bằng chứng.
Nó đã giúp tôi có được sự thành công như hôm nay đấy. Ngày nay, trên vùng đất này, thỉnh thoảng chúng ta gặp những nhóm dân du mục Ả Rập cố gắng duy trì cuộc sống khổ cực của mình một cách khó khăn nhờ vào việc chăn nuôi những bầy gia súc nhỏ. Vợ của anh thỉnh thoảng lại xuất hiện ở cánh cửa, ánh mắt ngập ngừng nhìn về phía anh, như thầm nhắc nhở rằng bao bột mì trong nhà đã hết, anh cần phải đóng xong chiếc xe, gò lại cho kỹ, chạm khắc đâu vào đó rồi đánh bóng, quét sơn và phủ da lên những vành bánh xe để giao cho khách, nhằm kiếm một ít tiền mua bột mì.
Trong tình cảnh này, nếu bị bắt lại, có thể tôi phải hứng chịu một hình phạt rất khủng khiếp. Anh có thể hoàn toàn yên tâm về lời hứa của tôi! Khi dịp may đến, anh ta lại bảo mình đang có nhiều việc phải làm và xin hãy đợi đó.
Cũng nhờ vào các cổ vật, chúng ta có thể biết được rằng cách đây 8. – Sharru Nada nhận định. Trò chơi khăm này đã dạy cho con một bài học đầu tiên trong việc rèn luyện bản lĩnh.
Những việc làm khờ khạo như cá độ, ngựa đua, đầu tư mà chưa tìm hiểu kỹ lưỡng như đã xảy ra trước đây với con… họ đều không để mắt tới. Tại đây, anh gặp Mathon đang ngồi chễm chệ trên một tấm thảm lớn và thưởng thức bữa ăn do những người nô lệ da đen dọn lên. – Mathon vừa nói, vừa cầm lên một đoạn dây thừng đã thắt thành gút.
Ông bèn thì thầm hỏi anh ta: - Vẫn chưa được như ý muốn của cháu, nhưng cháu cũng đã có được một số tiền kha khá rồi, hơn nữa bây giờ cháu đang kiếm thêm. Sau này, cháu nên học cách làm như vậy.
- Tôi nghĩ ắt là như thế. - Cha mẹ các anh sẽ nghĩ như thế nào khi nghe các anh nói đã tiêu pha lãng phí hay sử dụng một cách dại dột số tiền của mình, để rồi cuối cùng vẫn phải sống một cuộc sống đói nghèo, cơ cực. Hai năm sau đó, tôi mới gặp lại ông Algamish.