Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Mấy con hổ cũng thế.
Quả thực lâu lâu cũng thành quen. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Mình không bao giờ thả.
Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel. Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ.
Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ. Vì chúng ta đều ngoáy mũi.
Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào. - Ông còn lo xa hơn tôi. Nhưng muốn làm một tấm gương thì có.
Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy.
Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.
Này, lấy cho chú bao thuốc. Theo cách mà bạn lựa chọn. Sự im lặng cũng rưa rứa.
Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh. Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.
Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối.