Bây giờ tôi nhắm mắt lại mà còn thấy và nghe được chiếc toa xe ấy chạy.Vậy mà ông không bao giờ tới nhà thờ và tự cho mình là một người vô đạo.Nhiều người mệt tới nỗi lăn ra ngủ, không kịp ăn.Đến lúc người này mang thực đơn lại, tôi nói: "Trời như hôm nay mà phải nấu ăn trong bếp nóng, chắc khổ lắm nhỉ?" Anh ta liền chua chát chửi thề.Nhưng tôi không biện vào bảng thống kê một số bảo đảm đáng giá 750.Từ hồi đó tôi chưa hề đau thêm một ngày nào nữa".Bảy chục năm sau, ông viết thư cho bạn: "Rồi tôi về nhà, vừa đi, vừa thổi, thích chí lắm.Các đệ tử không thể tắm hai lần trên một khúc sông".Đến nỗi một ngày kìa, bà đánh liều hỏi một bà cô, là chị ông Théodore Roosevelt rằng:Nhưng thời đó đã qua rồi.
