Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo.Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về.Tôi nhất quyết không đi.Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật.Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có.Thôi, năm nghìn đi ạ.Bạn ghét sự đợi chờ.Nó vẫn đang phải chứng minh.
