Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn.
Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn.
Biết đâu ngày nào đó, có chủ chó đến giơ miếng xương ra đã xoắn xuýt vẫy đuôi. Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Thôi, cứ chiều cái dạ dày.
Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng. Về trả vay, cho nhận. Cô không dám nhìn vào ai.
Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này. Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi.
Bon chen với người khác và bon chen với chính mình. Tôi cũng không phản đối đâu. Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ.
Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật. Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp.
Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi. Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng.
Nên cháu mới dám cãi như thế. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi.
Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Cái bướu ở lưng lồi lên.