Ăn xong lên giường nằm. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa. Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ.
Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy. Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời.
Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.
Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh.
Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này.
Mình rất sợ phí thơ. Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta.
Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra.
Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra.
Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân.
Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người.