Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi.
Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Sáng được bác cho ngủ bù. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.
Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Hình như mắt tôi rơm rớm. Có khá nhiều nhân vật mặc áo bành tô.
Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.
Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về. Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại.
Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua. Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực.
Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.
Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác.
Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Cần quái gì sự thật và lí do. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.
Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật. Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.