Tôi nhất quyết không đi. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.
Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực. Không lại phản tự nhiên quá. Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con.
Để thoát khỏi nỗi chán chường. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm.
Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Ôi! Những tiếng còi xe.
Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa.
Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt.
Người bảo đời là một bát sơri. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.
Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người. Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa.
Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi. Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.
Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi.