Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những điều ông Algamish nói. Sharru Nada vẫn giữ giọng nói điềm tĩnh: Ông Algamish nhìn tôi bằng đôi mắt hiền từ và điềm tĩnh, sau đó ông hạ thấp giọng và nhấn mạnh từng tiếng một:
Anh Rodan à! Bây giờ, anh đã may mắn sở hữu được năm mươi đồng tiền vàng. Thế là chỉ với tấm áo khoác trên lưng và cái túi chứa những đồng tiền quý giá được buộc an toàn ở thắt lưng, cuộc sống của ông bước sang một trang mới. Khi nạn đói xảy ra, ông đã mua ngũ cốc từ Ai Cập chở về Damacus để phân phát cho dân chúng và nhờ vậy mà không có ai chết đói cả.
Mặt khác, ông mải tính toán xem nếu với kết quả như thế thì một năm sau ông sẽ kiếm được bao nhiêu tiền và cần bao nhiêu năm ông mới chuộc được sự tự do của mình. - Ngay lúc mới trưởng thành, tôi đã thường suy nghĩ về những người giàu có. Bởi vì, anh ta không chịu cho biết tên của mình.
Ông nghĩ về Kẻ cướp biển với tất cả những nỗi đắng cay của anh ta, và ước mình có sức mạnh để tiêu diệt sự tàn bạo. Tuy nhiên, thường trong các cuộc thương lượng, tôi vẫn luôn cảm thấy khó khăn khi tự thuyết phục mình tin theo những phán đoán đó. – Chúng ta hãy lắng nghe tiếng hú của những con chó hoang kia.
Những vinh quang của Babylon giờ đây không còn nữa, nhưng những kiến thức của họ vẫn còn giá trị cho đến ngày nay. Thời gian đầu, những khoản nợ còn ít và nhỏ nên tôi vẫn còn chi trả được. Cuối cùng, tôi trở thành người khắc chữ nhanh và đẹp nhất.
Khi Arkad tiến đến cái bục nhỏ, một học viên thì thào vào người bạn bên cạnh: Và một trong những người khách đó không ai khác hơn chính là ông nội của cháu, ông Arad Gula. – Theo tôi biết thì Arkad luôn sẵn lòng cho những lời khuyên khôn ngoan khi có người đến hỏi ông ấy.
Lòng ham thích làm việc đã giúp ông thoát khỏi kiếp nô lệ. Trước đây, tôi nghĩ rằng nó là điều mà ai cũng mong ước và nó có thể xảy ra không cần bất cứ sự nỗ lực nào của con người. Họ nhận thức được rằng, ông Algamish quay trở lại cửa hiệu khắc chữ nhiều lần, bởi vì ông ấy muốn quan sát một con người – chàng thanh niên Arkad - từ sự nghèo khó, khốn khổ của cuộc đời, đang tìm cách vươn lên.
Trông anh ta rất đáng thương, người còm cõi, xác xơ, lưng hằn đầy những lằn roi của bọn cai. Không biết đứa nô lệ này có thể dắt được lạc đà không? Từ khoảng năm 540 trước Công nguyên trở về trước, không có một đạo quân xâm lược nào chiếm được Babylon.
- Cháu đã tổ chức một buổi tiệc thịnh soạn và mời rất nhiều người tới dự. Nhưng mặt khác, nó cũng mang lại nỗi lo sợ bị đánh mất hay b người khác lừa gạt. - Cháu nghĩ ta đang lừa gạt cháu ư? – Ông Algamish nói tiếp – Nhưng thật ra ta đang trả công cho cháu gấp ngàn lần so với công sức mà cháu đã bỏ ra đấy, nếu cháu đủ thông minh để nắm bắt chân lý ta vừa nói.
Thế là ông Nana-naid không cần phải nhúng tay vào bất cứ việc gì trong lò bánh, vì mọi việc đã có ông làm hết. - Chẳng lẽ mình gục ngã ở nơi vắng vẻ này sao? - Đầu tôi lại vang lên câu hỏi này một lần nữa. – Theo tôi biết thì Arkad luôn sẵn lòng cho những lời khuyên khôn ngoan khi có người đến hỏi ông ấy.