So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi. Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi.
Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.
Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo. Bạn chưa làm được gì cho họ. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.
Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu.
Mất cái giấc mơ đấy. Có đến hàng trăm con. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ.
Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu. Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng.
Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó. Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi.
Mất thương hiệu hơi bị phiền. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình.
Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Các anh chị chưa bao giờ dám thế.
- Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác. Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra. Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh.