Steel, những cuộc hội nghị của ông và các bạn đồng nghiệp thường kéo dài quá. Tôi không được sang trọng như chị em cùng dòng thế phiệt như tôi. Nếu không sẽ mau quên lắm.
Việc đó làm cho ông mê man bất tỉnh, về nhà ăn xong ông nằm bẹp đến hai giờ. Chúng tôi có ba đứa con. thành sinh, tiểu đường, diễn viên, (cây) đàn.
Lúc ấy tôi ở chung với ông. Tôi không thể nào mua được những đồ phụ tùng và những máy móc cần thiết. Trước hết, bạn thấy mình tập được một phương pháp giáo dục vừa lý thú vừa quý vô giá.
Ông tuyên bố rằng chưa thấy một ai chết về chứng mất ngủ. Có lẽ chưa ai khổ cực ghê gớm như họ trên con đường về. Mà bây giờ chúng đã sắp nhốt tôi vô cái ngục hiểm độc kia!
Do kinh nghiệm, tôi cũng biết rằng giao quyền cho những người không xứng đáng tai hại lắm. Có bà kia, tính nóng như lửa, cau có như người có bệnh và làm phách vô song, nên chẳng có lấy một người bạn. Rồi ít lâu sau, lại biến ra nhiều chứng khác.
Ngủ năm phút cũng có thể làm con người tránh mệt mỏi. Nhưng trái lại, ông thì bình tĩnh, lạ lùng. Emerson viết trong thiên tuỳ bút Tự tín rằng: "Trong sự giáo dục của một người, có một thời gian người đó nhận thấy rằng ganh tị là ngu, bắt chước là tự tử, rằng phận mình sao thì phải chịu vậy, rằng trong vũ trụ mênh mông đầy thức ăn này: người đó phải vất vả cày miếng đất trời đã cho mình thì mình mới có được hột lúa ăn.
Tác giả không hoài công vạch cho bạn cách kiếm tiền trong nghề đổ bác đâu, chỉ muốn cho bạn biết, trong mỗi môn cờ bạc thường chơi, phần ăn là bao nhiêu, phần thua là bao nhiêu thôi. Nhưng biết lợi dụng những thất thế mới là điều cần thiết. "Tôi đã hành động như thằng ngu và lỗi lầm của tôi nhiều vô kể".
Nếu Peary chịu làm một công chức nhỏ mọn trong phòng giấy của bộ Hải quân tại Washington, thì ông có bị chỉ trích tới như vậy không? Quan trọng gì mà khiến kẻ khác ghen ghét ông được. Sự bình tĩnh và lòng tin của nhà tôi, thật đã làm cho tôi vững lòng. Vì những người thân của ông biết rõ "óc ông vào hạng tầm thường nhất".
Hồi ấy còn là sinh viên y khoa ở trường Montreal, chàng lo đủ thứ: lo thi ra cho đậu, đậu rồi sẽ làm gì, làm ở đâu, sao cho có đủ thân chủ, kiếm cho đủ ăn? Tôi không bao giờ quên được một ý kiến đã đọc trong tờ báo Đời bạn. Mãi đến khi ông dùng câu hát dưới đây làm châm ngôn, ông mới thấy bình tĩnh trong tâm hồn.
Một hôm, khi ở Maryville về, nhân vừa bị nhà ngân hàng dọa đem phát mãi lẫm, ba tôi gò cương giữa một chiếc cầu, rồi xuống xe đứng ngó dòng nước một hồi lâu, phân vân không biết có nên nhảy xuống đó cho rồi đời không. Ông lấy ngón tay vạch mí mắt họ mà không hề tỉnh dậy. Bây giờ tôi tin chắc chắn, không mảy may ngờ vực, rằng vấn đề quan trọng nhất - và gần như là độc nhất - mà bạn và tôi phải giải quyết là chọn những tư tưởng chánh trực.