Bạn lặp đi lặp lại câu đó thiệt chậm trong 1 phút. Tôi 18 tuổi và muốn học nghề kiến trúc. Rồi tôi tự nhủ: "Phải thôi ngay đi! Không được ưu tư nữa.
Nếu như chúng tôi không mượn được tiền một nghệ sĩ trứ danh là Jame Mc. Nếu vậy đời quả là bể khổ mà bốn câu thơ này của Đoàn Như Khuê thiệt thâm thuý vô cùng: Vì chúng tôi tuần tự theo một con đường hợp lý để tới một kết quả hữu lý.
Chúng ta sầu não vì nghèo hơn gia đình ông Xoài; nhưng có lẽ ông Xoài cũng sầu não vì nghèo hơn gia đình ông Mít và ông Mít cũng nghèo hơn gia đình ông Ổi. Vì sao vậy? Vì tôi hăng hái thích thú vô cùng. Tôi xin thú cùng anh là tôi rất hổ thẹn, vì đến khi sợ chết mới học được cách sống".
Và bà làm gì để đáp lại? Tất nhiên bà đã xe phăng hết rồi cũng viết nhật ký để mạt sát ông. Có lẽ bạn phải thay hẳn những thói quen đã nhiễm từ trước tới giờ. Rồi nói với hàm răng, mắt, tay, chân: "Duỗi ra".
Tôi sở dĩ hăng hái, quả quyết, khuyên bạn nên sống theo như bạn vậy, là vì tôi tin tưởng sâu xa và biết rõ điều tôi nói. Mới đầu, tôi phải nẳm để trả lời điện thoại. Ông hiểu trong số các bà đó chẳng bà nào muốn bệnh cả, và nếu họ có thể dễ dàng quên được những bệnh của họ thì họ đã làm rồi, há còn đến xin ông khám nghiệm? Vậy phải làm thế nào?
Tôi lo lắng mệt nhọc đến mức mất 17 ki lô. Hiện nay nhiều người đóng trò khác lại rán bắt chước chị. Người đàn bà mà ông đã gặp có biết bao nỗi buồn phiền về gia đình.
Ông trả lời tôi: Lỗi lầm lớn nhất của họ là thiếu tự tin. Vậy nguyên nhân của chứng thần kinh thác loạn là gì? Không ai biết được đủ hết. (Hồi trước, mỗi hội viên đề nghị một giải pháp và một hội viên khác chỉ trích giải pháp đó.
Chính chàng đã tổ chức trường y khoa John Hoplins hiện nổi tiếng khắp hoàn cầu, rồi làm khoa trưởng ban y khoa tại Đại học Oxford, một danh dự cao nhất trong y giới Anh. Nhưng dần dà năm này qua năm khác, tôi nhận thấy rằng tức giận cũng chẳng ích gì, chỉ thêm chán nản. Tôi bận dạy học đến nỗi không có thời gian và cũng không có cả ý muốn kiểm soát phương diện tài chánh của công cuộc kinh doanh đó.
Như tôi đã nói, lần đó tôi thoát chết có lẽ nhờ chiều chúa nhật ngồi chép lại những hành động có thể làm được cùng những kết quả có thể xảy ra được của mỗi hành động. Lệnh rằng tôi phải coi một bọn năm người khiêng chất nổ vào khoang thứ năm trong chiếc tàu của chúng tôi. Tôi chỉ cho họ cách tính.
Lại hỏi một bác sĩ chuyên muôn trị mắt, ông mới hay cái sự thật đau đớn này: ông sắp đui. Tôi an phận nhận lấy cái tai hại nhất có thể xảy ra, tức là sự chết. 000 Mỹ kim nữa để cải tạo một bộ phận thì máy của chúng tôi sẽ hoàn toàn.