Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.
Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục. Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng.
Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.
Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy.
Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm. Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ.
Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao.
Những con vật, những con người tự tử nhiều quá. Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa…
Có người quay lưng lại ngắm hoa. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Biết chỉ để biết mà thôi.
Cái này họ cũng nhầm. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng.
Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường. Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi. Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh.