Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm. Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về.
Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu. Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng.
Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Bắt đầu nghe những tiếng động khác.
Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Bác nói chuyện với cháu. Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc.
Còn điên hoặc chết ư? Nói dối. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.
Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược.
Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.
Nguyên nhân thì rất khó xác định. Tôi không có bản lĩnh. Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt.
Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh.
Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào. Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu. Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.