Họ nhất định muốn người khác phải chú ý tới họ. Abraham Lincoln nghiệm rằng phần nhiều người ta biết an phận mà được sung sướng. Người kia vâng lời, theo ý ông và có công giúp ông nhiều nhất trong cuộc vận động bầu cử đó.
Nhưng ông Mahomey không nói ra như vậy, sợ mất lòng, mà lại thăm ông S. Rồi đúng lúc nó đang vinh hạnh, ba nó vào, như vô tình. Tôi gốc gác ở Missouri: như vậy bạn đủ hiểu.
Than ôi! Hạng trung nhân không hành động như vậy. Nhưng lần này ông Amsel lại hỏi ý ông. Nếu chúng ta chỉ gắng sức kích động người khác để cho họ chú ý tới ta thì không bao giờ có bạn chân thành hết.
Hôm ấy tôi không những chỉ say mê nghe mà thôi, còn tỏ với ông ấy một tấm lòng quý mến và ngưỡng mộ chân thành nữa. Và sự khéo léo của ông được thưởng như sau này: Vì người ta khéo gợi lòng tự ái của nó.
Ông kiếm cách dò biết thị hiếu của ông giám đốc khách sạn. Bạn đã làm thương tổn lòng tự ái, lòng kiêu căng của người ta. Tổng thống Théodore Roosevelt thu được nhân tâm một cách lạ lùng cũng nhờ bí quyết đó.
Quy tắc đó là: Làm sao cho người khác thấy vui sướng mà làm công việc bạn cậy họ. Câu chuyện đó, ba chục năm sau, nghĩa là mới đây, bác sĩ A. Cách đây hai mươi lăm thế kỷ.
Trước hết, bạn hãy nói: "Tôi không trách ông một chút nào hết! Nếu tôi ở vào địa vị ông, chắc chắn tôi cũng hành động như ông". Sau này có người cho hay rằng, tôi vừa ra khỏi phòng, nhà thông thái đó quay lại nói với ông chủ nhà, khen tôi thế này, thế khác và cho rằng câu chuyện tôi rất hứng thú và tôi là một người ăn nói rất có duyên. Đừng mất thì giờ nghĩ tới kẻ thù của bạn.
Tránh nó cách nào? Bằng cách ông giao hàng cho tôi vào đầu buổi chiều, như vậy xe của ông khỏi phải đợi, hàng của ông gởi được mau và những người làm công của ông về nhà được sớm để thưởng món ma-ca-rô-ni (macaroni) tuyệt khéo mà hãng ông chế tạo ra. Người Hòa Lan, trước khi vô nhà, phải cởi giày ra, để ở bực cửa. Đứa nhỏ khoe, khua muỗng trong cái soong: "Ba, ngó này! Hôm nay, chính con nấu cháo".
8- Cho nên khi bạn gặp một người mệt nhọc, không còn sức tươi cười với bạn được, thì bạn hãy mỉm cười với người đó đi. (Bạn nên để ý rằng, trong đoạn cuối đó, hai chữ "tôi" và "ông" quan trọng khác nhau. Có phải để nói: "Xin ông đừng cho in tấm hình đó nữa, tôi không thích nó" không"?.
Các độc giả tu mi đọc những hàng này không còn nhớ một chút gì về những bộ đồ và những áo sơ mi bận cách đây 5 năm, mà cũng chẳng thích nhớ tới làm chi. Trở về nhà, ông viết ngay thư cho một người ông quen nhất trong đám cử tri ông mới đãi tiệc và xin cho biết tên những người đã có mặt hôm ông đãi tiệc cổ động. Bọn trẻ vội vàng làm theo ý tôi.