Thi thoảng viết nhưng không tiện. Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra. Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân.
Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ. Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy.
Khi mà tôi lạc loài. Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra. Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được.
Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt. Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.
Ông Diểu tức giận giương súng. Để nấu cơm cho anh ăn. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn.
Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào.
Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế. Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng. Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ.
Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất. Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện.
Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Có lẽ mình nên im lặng.
Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày.