Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc.
Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói.
Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm.
Cái đó sẽ làm chị gặp nhiều gian nan trong cái nghề này. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.
Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí.
Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Còn tôi, chưa đến lúc. Nhưng họ không cũ lắm.
Có gì thì mẹ mới giúp được chứ. Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.
Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Bắt đầu sắp đặt đến thái độ.
Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn. Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó. Ta cũng được đi câu.
Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó. Chả muốn viết tí nào. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp.