Không chắc tại số phận. Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Thà tát mình còn hơn.
Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Thế mà rồi cũng ngủ được.
Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi.
Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Rất dễ hiểu, cái thiện tinh túy đã phải trải qua thế giới quan của cái ác và nhiều cái khác để có một thế giới quan tổng hợp cực kỳ phong phú cùng những phương án xử lí đa dạng. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không.
Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy.
Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần. Tôi đốt chút, chả hả hê gì. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện.
Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian.
Một ngày thả ra nắng mặt trời. Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người.
Họ kinh doanh khách sạn. Và lại thấy quyển sách bị xé. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng.
Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.