Làm sao nhờ họ chỉ bảo được? Ví dụ bạn muốn học nghề kiến trúc. Boh Hope cũng đã qua con đường ấy: bảy năm vừa ca vừa hát, mà ông thất bại mãi cho tới khi bắt đầu biết khôn theo tài năng của mình. Tôi quay gót ra, như kẻ mất hồn.
Tôi có lần viếng khám Sing Sing và điều làm tôi ngạc nhiên nhất là nhận thấy những kẻ bị giam cầm tại đó cũng có vẻ sung sướng như bất cứ người trung bình nào được tự do. Thấy vậy, các bác sĩ đoán chắc anh ta không thể sống lâu. Bạn có giữ được như vậy chăng? Nếu bạn là một người bình thường, vô bệnh, bạn có thẻ trả lời.
Đời tôi có mục đích, có định hướng cũng nhờ nó, mà hạnh phúc của tôi tăng lên được nhiều, sức khoẻ dồi dào cũng nhờ nó nữa. Từ đó ông tiến dần lên đài vinh quang và uy quyền. Thật ra nó có nghỉ trong một khoảng khắc mỗi lúc bóp vào.
Trong chiến tranh vừa rồi, một bà nội trợ ở Chicago đã tự nhận ra rằng "phương thức trị bệnh lo buồn là luôn luôn kiếm một việc gì ích lợi để làm". Chúa quay lại hỏi đệ tử: "Còn chín người kia đâu?". Khi tôi bắt tay vào việc ở Crystal City thì những trở lực bất ngờ mới hiện ra.
Vậy mà chú lại làm nhiều việc gấp bốn người khác. Và Benjamin Franklin tóm tắt ý ấy trong lời nói giản dị này: "Anh thương người tức là anh rất thương anh vậy". Cây Nô-en trang hoàng đẹp đẽ, chiếu sáng ra làm cho những đồ trần thiết chói lọi như những ngôi sao lấp lánh dưới ánh trăng.
Nhưng tôi đã thay đổi thái độ tinh thần để giúp cơ thể tôi tự trị lấy căn bệnh". Trong một năm, ông để cho y sĩ mổ mắt mộng 12 lần, hy vọng sẽ khỏi bệnh. Tôi trở lại công việc là tổ chức và dạy những lớp cho người lớn.
Tội lỗi của con sẽ được tha thứ. Giáo sư William James, người sáng lập ra khoa tâm lý thực hành, đã mất từ 38 năm rồi, nhưng nếu bây giờ ông còn sống mà được nghe nói tới phương pháp đó thì chắc ông cũng nhiệt liệt hoan nghênh. Tôi chắc họ cũng chẳng bao giờ nghĩ tới sự ấy.
nhưng bây giờ tôi thấy sung sướng ngoài ước vọng của tôi. Tôi tự nghĩ: "Có lẽ mồ của ta đây". Nhưng nghĩ kỹ bài học còn rất rẻ.
Tư tưởng và hành động một cách vui vẻ, rồi ta sẽ thấy vui vẻ. Dưới đây là một cốt chuyện hay nhất do bác sĩ Harry Emerson Fosdick kể lại, một truyện về những thắng bại của một cây đại thụ trong rừng. Y nói rằng dầu biết rất nhiều về cá ngựa mà không bao giờ bỏ một xu ra để cá hết.
Lời lẽ của lão nghe đáng bực thật, nhưng mình cũng phải cảm ơn lão. Nhận một nút đi rồi nghe, trong mỗi đoạn đời, chiếc cửa sắt sập lại, ngăn hiện tại với quá khứ. "Mà tôi ưu phiền không phải là vô cớ.