Pinkyxx

Bắn trọn tinh trùng vào bím em người yêu

  • #1
  • #2
  • #3
  • Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh.

    Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Trượt theo hai bên má.

    Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa. Nghĩ có vẻ khúc chiết.

    Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái.

    Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a.

    Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn. Thảo nào mà người ta khát hiện sinh.

    Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang.

    Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc.

    Xã hội loài người thì phải như thế. Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.

    Những thứ đáng ghét nhất. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Ra trường bác khao to.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap