Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.
Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt. Tuổi phát dục đâm không bình thường…
Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.
Chỉ là ta đang viết. Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn.
Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau. Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia. Tôi kém nhất khoản này.
Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện. Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm.
Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng. Xung quanh là người. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.
Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi. Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục.
Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm.
Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi. Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình.