Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng.
Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Bà già vục đầu vào thùng rác.
Việc bạn định làm là trốn vào giấc ngủ và bắt chước triết lí của một nhân vật tinh nghịch trong truyện tranh: Con thú mau lành vết thương vì nó ăn nhiều và ngủ nhiều. Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi: Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó.
Tôi muốn thử những cách khác. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Sao lại xé sách hở con.
Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt. Phải tập trung vào học. Không cất đấy, làm gì được nhau.
Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được.
Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi.
Ta còn có thể cứu sống vợ ta. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người.
Lần sau không thế nữa nhé. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ.