Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn. Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ.
Thứ mà tôi hay bẻ bai. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu.
Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Mà phần lớn vì bạn mất tự do.
Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui. Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng.
Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền. Con nghe lời bác nào. Tôi muốn gặp ông cụ.
Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt.
cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.
Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về. Vận động điên cuồng và đầy khao khát. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ.
Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai. Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều. Vào ngủ tiếp đi con.
Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Còn phải dậy đi học sớm. Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ.