Vô hy vọng! Ông Webb nói: - Mặc dầu vậy, ta cứ thử xem. Như vậy, tôi xét theo quan điểm bà ta và xin lỗi bà thì bà ta cũng xét theo quan điểm của tôi và xin lỗi tôi liền. kỵ binh tới trễ quá v.
Không phải vì ông có ý tưởng đó mà tôi tin dùng ông. "Từ hồi đó, ông đã kiếm việc cho nhiều hướng đạo sinh của chúng tôi mà cha mẹ nghèo. Mà chính nụ cười quyến rũ của ông lại là khả năng khả ái nhất.
Tôi làm cho họ ngậm câm, phải, nhưng tôi chẳng bán cho họ được chút chi hết". Nếu một y sĩ mổ hạch, lấy chất i-ốt trong đó ra thì bạn sẽ thành ra ngu xuẩn. William Jennings Bryan, Tổng trưởng nội vụ, sứ đồ của hòa bình, nóng lòng đi lắm.
Vậy muốn có hạnh phúc trong gia đình: "Xin nâng niu, săn sóc bạn trăm năm của bạn". Nước Anh khích nộ sôi nổi. Tôi lại đây không phải vì điện đâu, mà chỉ vì muốn mua của bà vài cái trứng gà thôi.
Ông có thể trở về Philadelphie. Người Hòa Lan, trước khi vô nhà, phải cởi giày ra, để ở bực cửa. Chính bà cũng biết vậy nữa.
Cho nên chúng tôi đã lập một kế hoạch cổ động mới mà tôi biết rằng sẽ làm ông vui lòng hơn kế hoạch năm rồi nữa. Bạn có khi muốn rầy cháu nhỏ. Ông lại cố nài xóa bỏ giao kèo và Chaliapine lại thở dài nói: "Này, thôi chút nữa ông trở lại xem sao.
Vì những người khác họ cũng chỉ nghĩ tới cái họ thích thôi, không cần biết ta thích cái gì. Nếu những tín ngưỡng của bạn không cho bạn thờ con bò hay con rắn, chỉ do bạn không sanh trưởng trong một gia đình ấn Độ, trên bờ con sông Brahmapoutra. Howard Thurston, ông vua ảo thuật, trong 40 năm trời, đem tài bịt mắt thiên hạ làm cho cả thế giới ngạc nhiên và thán phục; kiếm được gần hai triệu đồng; một hôm thú với tôi rằng hồi ông nhỏ, đã phải xa cha mẹ đi lang thang, ăn xin nhà này tới nhà khác, và nhờ ngó những quảng cáo hai bên đường xe lửa mà biết đọc.
Kết quả của sự nghiên cứu đó chép trong một cuốn nhan đề là "Nguyên do của bất hòa trong gia đình" do ông G. Đừng day dứt đay nghiến chồng! Năm 1852, Hoàng đế Nã Phá Luân đệ tam say mê Nữ bá tước Mari Eugénie Ignace Augustine de Montiji, người đàn bà đẹp nhất thế giới và cưới nàng. Khi ông ta nói xong, ông Gaw khen nhà máy của ông ta và kết luận:
Anh thử chơi đi, anh sẽ mau biết lắm". Tối, nó ngủ trên một gác thượng ghê tởm, sát mái nhà, cùng với bọn du côn cặn bã của thành Luân Đôn. "Biết chăm chú nghe; và khuyến khích người khác nói tới họ".
Phải làm sao cho sự học tập của bạn thành ra một trò chơi vui mà mê được. Bọn trẻ vội vàng làm theo ý tôi. Thuở thiếu thời, tôi ham mê tranh biện với anh tôi, với các bạn tôi.