Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi. Tại sao mọi người lại ngủ được.
Phố phường quanh nhà lại bình thường. Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu.
Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ.
Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.
Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Có lí do cũng không khóc. Sáng được bác cho ngủ bù.
Bạn lại muốn lưu lại. Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được. Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng.
Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả. Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội.
Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống. Khoảng cách vô hình. Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại.
Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống. Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn.
Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.